PHẢI CHI TA ĐỌC SỚM
Thuở xưa,
trong một thành nọ, có một ngôi chùa tên là Viên Âm, mỗi ngày có rất nhiều người
đến thắp hương lễ Phật, nên chùa cũng rất hưng thịnh. Trên xà ngang (đòn tay) ở
nóc chùa có con Nhền Nhện (Tri Thù) giăng tơ làm tổ. Do vì mỗi ngày đều chịu
nhiều khói hương và sự kiền thành lễ bái xông lên, cho nên con Nhền Nhện đã có
Phật tánh. Trải qua hơn một ngàn năm tu luyện, Phật tánh của Nhền Nhện cũng đã
tăng lên nhiều.
Một
ngày nọ Ðức Phật quang lâm đến chùa Viên Âm, thấy hương khói nơi này rất thịnh
vượng, Phật rất hoan hỷ. Lúc rời chùa, bất ngờ nhìn lên, thấy con Nhền Nhện trên
xà ngang, Phật dừng lại, nói với Nhền Nhện rằng: “ Ta và ngươi có duyên mới gặp
nhau, thấy ngươi tu luyện ở đây hơn ngàn năm rồi, không biết ngươi đã có kiến
giải hay thấu triệt gì chưa, vậy Ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, có được không?”
Nhền Nhện gặp được Phật Nhền Nhện rất vui mừng, liền đồng ý lời Phật
nói.
Ðức
Phật hỏi Nhền Nhện rằng: “Trên đời này cái gì là trân quý nhất?” Nhền Nhện suy
nghĩ một hồi rồi đáp rằng: “Bạch Thế Tôn, trên đời này cái trân quý nhất là cái
“đạt không được” và cái “đã mất đi”.” Ðức Phật khẽ gật đầu rồi rời khỏi chùa
Viên Âm.
Như
vậy 500 năm đã trôi qua, Nhền Nhện vẫn tu luyện trên xà ngang của chùa Viên Âm.
Tánh Phật của Nhền Nhện ngày càng sáng ra. Một ngày nọ Phật tổ lại đến chùa, nói
với Nhền Nhện rằng: “Này Nhền Nhện, ngươi vẫn khỏe chứ? vấn đề 500 năm trước,
ngươi có hiểu biết gì sâu rộng chưa?” Nhền Nhện đáp rằng: “Bạch Phật, con cảm
thấy cái trân quý nhất trên đời này vẫn là cái “đạt không được” và cái “đã mất
đi”.” Ðức Phật nói: Ngươi tiếp tục tu luyện và suy nghĩ thêm đi, Ta sẽ tiếp tục
đến tìm ngươi”.
Năm
trăm năm nữa lại trôi qua, một ngày nọ, gió mạnh nổi lên, gió thổi một giọt nước
cam lộ bay và vướng vào ổ lưới Nhền Nhện. Nhền Nhện nhìn giọt cam lộ, thấy nó
trong suốt óng ánh rất đẹp, bèn sanh ý ưa thích. Nhền Nhện mỗi ngày ngắm nhìn
giọt cam lộ rất vui vẻ, nó cảm thấy rằng đây là những ngày vui vẻ nhất trong hai
ngàn năm nay.
Bỗng
nhiên một cơn gió mạnh thổi đến, giọt nước cam lộ kia cũng bị gió thổi đi mất.
Nhền Nhện trong phút chốc cảm thấy mất đi cái gì đó, cảm thấy cô đơn buồn tẻ khó
chịu. Lúc này Phật tổ lại đến, hỏi Nhền Nhện rằng: “Nhền Nhện à, năm trăm năm
nay ngươi suy nghĩ kỹ vấn đề: Trên đời này cái gì là trân quý nhất?” Nhền Nhện
nghĩ đến giọt cam lộ, vẫn đáp với Phật rằng: “Bạch Thế Tôn, trên đời này cái quý
nhất là vẫn là cái “đạt không được” và cái “đã mất đi”.” Phật nói rằng: “Hay
lắm, ngươi đã kiến giải như vậy, hiểu biết như vậy, vậy Ta cho ngươi đi một vòng
ở thế gian vậy”.
Như
vậy, Nhền Nhện đầu thai làm một tiểu thơ giàu có, làm con của một gia đình quan
đại thần, cha mẹ cô ấy đặt cho cô ấy một cái tên là Tri Nhi (Bé Nhền Nhện), đến
năm 16 tuổi Bé Nhền Nhện đã trở thành một thiếu nữ thướt tha yểu điệu đẹp đẽ
sạch sẽ cảm động lòng người.
Một
ngày nọ, vua trong nước quyết định tổ chức tiệc mừng công cho tân khoa bảng vàng
trạng nguyên Cam Lộc ở phía sau hoa viên. Trong buổi tiệc có rất nhiều thiếu nữ
trẻ tuổi đến tham dự, có cả tiểu công chúa Trường Phong của vua. Trong buổi tiệc
chàng trạng nguyên Cam Lộc, đem tài nghệ của mình ra cống hiến, như thi từ ca
phú, tất cả thiếu nữ trong buổi tiệc không ai không bị tài nghệ của chàng trạng
nguyên kia thuyết phục. Nhưng Bé Nhền Nhện không có gì tỏ ra lo lắng hay ganh tỵ
gì, vì cô ấy biết, đây là nhân duyên Phật tổ thưởng cho cô ấy.
Mấy
ngày sau, kể ra thì cũng lạ thật, lúc Bé Nhền Nhện đưa mẹ đi thắp hương lễ Phật,
cũng lúc ấy Cam Lộc cũng đưa mẹ đến lễ Phật. Sau khi thắp hương lễ Phật xong,
hai người mẹ đứng một bên thăm hỏi chuyện trò, Bé Nhện và Cam Lộc vừa đi trên
hành lang vừa trò chuyện, Bé Nhền Nhện rất vui vẻ nghĩ rằng, cuối cùng mình cũng
được ở bên cạnh người mình yêu thích, nhưng Cam Lộc không có biểu hiện với sự
vui thích của cô ấy. Tri Nhi (Bé Nhền Nhện) nói với Cam Lộc rằng: “Lẽ nào bạn
chưa từng nhớ sự việc trên mạng lưới nhền nhện ở chùa Viên Âm mười sáu năm về
trước hay sao?!” Cam Lộc rất kinh ngạc, nói rằng: “Bạn Tri Nhi ơi, bạn rất đẹp,
cũng làm cho người ta thích, nhưng sức tưởng tượng của bạn hơi phong phú một
chút.” Nói xong hai người chia tay nhau, cùng với mẫu thân rời chùa.
Tri
Nhi về đến nhà, trong lòng nghĩ rằng: “Phật tổ đã an bài chuyện hôn nhân như
vậy, vì sao không làm cho anh ấy nhớ lại chuyện trước đây? Vì sao Cam Lộc không
có cảm giác gì với mình?” Mấy ngày sau, vua ban lệnh, tân khoa trạng nguyên Cam
Lộc kết hôn cùng với công chúa Trường Phong, Thái tử Chi Thảo kết hôn với Tri
Nhi. Tin này đối với Tri Nhi như là sét đánh giữa trời quang, cố ấy nghĩ mãi mà
nghĩ cũng không thông, vì sao Phật tổ đối với cô ấy như vậy?!
Trong
mấy ngày sau khi biết tin tức như vậy, cô ấy không ăn không uống gì, tính mạng
rất nguy kịch sớm chiều. Thái tử Chi Thảo vừa hay được tình hình của Tri Nhi,
bèn vội vàng chạy đến, bổ nhào đến bên cạnh giường của Tri Nhi, nói với Tri Nhi
đang thoi thóp chút hơi tàn rằng: “Ngày ấy, trong các tiểu thư ở sau hoa viên,
ta mới gặp nàng đã đem lòng yêu quý, ta đã khổ nhọc khẩn cầu phụ hoàng, phụ
hoàng mới đáp ứng lời khẩn cầu của ta. Nếu nàng chết rồi, thì ta cũng không
thiết sống nữa”. Nói xong, bèn rút gươm định tự tử.
Ngay
lúc này, Phật tổ đến, Ngài nói với thần thức của Tri Nhi sắp thoát khỏi thân xác
rằng: “Này Nhền Nhện, ngươi đã từng nghĩ qua, Cam Lộ (hay Cam Lồ tức Cam Lộc) do
ai mang đến bên cạnh ngươi vậy? Là do gió (công chúa Trường Phong) mang đến,
cuối cùng cũng do gió mang nó đi. Cam Lộc là thuộc về công chúa Trường Phong,
người ấy chẳng qua chỉ là khúc nhạc chen vào trong cuộc đời của ngươi mà thôi.
Nhưng lúc ấy Thái tử Chi Thảo là cây cỏ nhỏ ở trước chùa Viên Âm, người ấy đã
gặp ngươi hai nghìn năm rồi, đã ái mộ ngươi hai nghìn năm rồi, nhưng ngươi lại
chưa từng cuối đầu nhìn qua người ấy. Này Nhền Nhện, bây giờ Ta lại hỏi ngươi,
trên đời này cái gì là trân quý nhất?”
Tri
Nhi (Bé Nhền Nhện) sau khi nghe những chân tướng này, bỗng nhiên đại triệt đại
ngộ, cô ấy bạch Phật rằng: “Bạch Thế Tôn, trên đời này cái trân quý nhất không
phải là cái “đạt không được” và cái “đã mất đi”, mà là hạnh phúc đang có trong
hiện tại.”
Vừa
nói xong Phật liền ra đi, thần thức của Tri Nhi cũng đã trở lại thân xác của Tri
Nhi, cô ấy từ từ mở mắt ra, thấy Thái tử Chi Thảo đang muốn tự vẫn, cô ấy lập
tức đánh thanh gươm rơi xuống đất, và ôm chặt Thái tử vào lòng…
Thiền Tư Thiền Ngộ:
Trên
đời này rất nhiều người cố chấp việc truy cầu những gì mình đạt không được hoặc
đã mất đi, mà bỏ đi, đánh mất đi hạnh phúc trước mắt có được, như những gì có ở
trong tay mình, điều này thật rất không đáng biết bao?! Trên đời này cái trân
quý nhất không phải là cái gì “đạt không được” và cái “đã mất đi”, mà là hạnh
phúc đang có trong hiện tại.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét